phim thai cuc mon
Tôi là độc giả của quý báo nhưng chưa bao giờ nghĩ tới ngày viết lên đây tâm sự của mình. Anh Kiên, bạn trai cũng là chồng sắp cưới của tôi tính lên đây để cảm ơn tới độc giả vì đã chúc phúc cho anh, tôi cũng được anh cho xem hai bài trước của em gái và bản thân anh ấy, thấy có vài bình luận về tôi nên bản thân đã thuyết phục anh để viết tiếp bài cuối cùng cũng như là lời tri ân tới mọi người. Mong qua bài viết, mọi người sẽ có cái nhìn đa chiều hơn.

Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Trung, bố mẹ vì một vài lý do chỉ sinh được mình tôi. Có lẽ thế mà bố mẹ luôn dành tất cả tình thương yêu cho tôi. Lớn lên bố mẹ rất muốn tôi theo ngành sư phạm vì nó là truyền thống gia đình. Tôi cũng đồng ý với bố, nghề nhà giáo là một trong số những nghề cao quý nhưng từ bé đã cảm thấy thích màu áo blouse trắng, thầm ước một ngày nào đó có thể khoác lên mình màu áo ấy để chữa bệnh cứu người.

Là con gái nhưng tôi lại gần gũi với bố nhiều hơn mẹ, hay tâm sự nhiều với bố về mong ước của mình. Lúc đầu bố không đồng ý vì nếu học sư phạm tôi sẽ học gần nhà và được về thăm nhà thường xuyên. Rồi tôi đậu trường đại học Y ở thành phố, những năm tháng đại học bạn bè cùng trang lứa quang gánh bao mối tình thì tôi chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Với những nỗ lực của bản thân, tôi ra trường với tấm bằng loại giỏi. Sau khi tốt nghiệp, chú ruột tôi lúc đấy cũng là bác sĩ kiêm trưởng khoa xin cho tôi một công việc ở bệnh viện lớn trên thành phố. Khi công việc tương đối ổn định, mỗi lần về nhà mẹ đều hỏi chuyện yêu đương, tôi chỉ biết lảng qua chuyện khác, tránh ánh mắt dò xét của mẹ.

Tôi gặp anh thật tình cờ trong một lần anh đưa bạn đi cấp cứu ở bệnh viện tôi công tác. Tôi cho anh số điện thoại để tiện liên lạc về sức khỏe của bạn mình trong quá trình điều trị chứ không nghĩ nó bắt đầu cho mối tình giữa hai chúng tôi. Lúc đầu lý do đơn giản chỉ có thế nhưng dần dần khi tiếp xúc tôi thấy ở anh rất nhiều ưu điểm. Anh là kiến trúc sư, cao ráo, cân đối và hết sức ưa nhìn, cách nói chuyện khá dí dỏm và hài hước. Những lúc căng thẳng với công việc anh thường kể chuyện cười cho tôi nghe, chúng tôi trở thành bạn và yêu nhau sau sáu tháng quen biết.

Khi đi bên anh tôi như cô bé con được người khổng lồ che chở vì anh cao 1m74 còn tôi chỉ hơn ba mét bẻ đôi một chút. Anh yêu tôi chân thành, luôn lo lắng, chăm sóc và quan tâm tới tôi từng chút một. Bạn bè tôi thường cười bảo "Mày chậm thế mà lại hay, ủ lỉ ù lì mà vác lu chạy. Giỏi! Hớp hồn được cả anh trưởng phòng kiến trúc luôn". Công việc của anh khá bận và tôi cũng thế, nhiều lúc người này rảnh người kia lại không nên thời gian dành cho nhau không nhiều, tuy nhiên những tháng ngày bên anh tôi hạnh phúc nhất.